Tôi quay về nhà hẻm cụt sau ba tháng háo hức chung cư 2,5 tỷ
Nhiều người hỏi vì sao tôi vẫn kiên quyết chọn sống ở nhà mặt đất, dù vài năm trước đã mua một căn hộ chung cư khá đẹp? Câu trả lời thật ra rất đơn giản: tôi hợp với cuộc sống mặt đất hơn, và gia đình tôi cũng vậy.
Hiện tại, tôi sống trong căn nhà khoảng 40 m2, xây 5 tầng nằm cuối một con hẻm cụt. Nghe thì hơi "bí", nhưng với tôi đó lại là điểm cộng: kín đáo, yên tĩnh, an toàn và đặc biệt là hẻm đủ rộng để ôtô đỗ tận cửa. Nhà cuối hẻm nhưng rộng rãi, xe ra vào thoải mái, không phải xoay sở hay gửi bãi.
Vào mỗi dịp lễ Tết, gia đình tôi thường đón bạn bè, họ hàng đến chơi. Ai tới cũng để xe ngay trước nhà, không cần mất thời gian tìm chỗ đỗ, không phải lo vé gửi hay chen chúc dưới hầm. Có hôm đông người, cả đoạn hẻm gần như biến thành "sân nhà chung", vừa nướng đồ ăn, vừa nói chuyện rôm rả. Cảm giác thân thuộc ấy, chung cư khó mang lại.
Một điều nữa khiến tôi thích nhà mặt đất là sự tiện lợi trong sinh hoạt hàng ngày. Tôi và vợ đều thích tập thể dục. Chỉ cần xỏ giày, bước ra cửa là có thể chạy vài vòng quanh khu – không cần chờ thang máy, không sợ đông người, không lo chỗ tập bị chiếm. Cuối tuần, chúng tôi đưa con đạp xe quanh phố. Những tiện ích nhỏ bé ấy lại mang đến sự thoải mái rất lớn, giúp tinh thần nhẹ nhàng hơn sau cả tuần làm việc.
Thực ra, cách đây không lâu, tôi cũng từng nghĩ "ở chung cư cho hiện đại". Tôi bỏ ra 2,5 tỷ mua một căn hộ mới bàn giao, tiện ích đầy đủ và háo hức chuyển lên. Nhưng trớ trêu là chúng tôi chỉ ở được đúng ba tháng. Ba tháng đó có rất nhiều thứ xảy ra khiến tôi không thấy thoải mái: tiếng ồn từ căn hộ bên cạnh, hàng chục phút chờ thang máy giờ cao điểm, chuyện gửi xe bất tiện, rồi cảm giác lúc nào cũng sống cùng một cộng đồng mà mình không kiểm soát được...
>> Tôi tỉnh mộng khi chuyển từ nhà cấp bốn lên chung cư
Mỗi lần bạn bè đến chơi, tôi cứ phải hướng dẫn chi tiết từ việc gửi xe, lên tầng, đổi thang... mệt cả chủ lẫn khách. Cuối cùng, tôi và vợ quyết định dọn về lại nhà mặt đất – nơi chỉ cần mở cổng là bước ngay vào không gian của chính mình.
Từ ngày đó, căn hộ chung cư được tôi đem cho thuê. Đến giờ vẫn là nguồn thu ổn định, nhưng nếu nói về giá trị tài sản thì sự chênh lệch đúng là một trời một vực. Căn nhà mặt đất của tôi mua cách đây vài năm chỉ 2,3 tỷ, vậy mà giờ được trả gần 10 tỷ – tăng gấp năm lần. Trong khi đó, căn hộ chung cư dù tôi rao 3,8 tỷ cũng ít ai hỏi, và thực tế là rất khó bán. Tôi không phủ nhận chung cư có nhiều ưu điểm, nhưng xét về mức độ sinh lời thì rõ ràng nhà mặt đất vượt trội.
Tuy vậy, tôi cũng có một người bạn thân hoàn toàn ngược lại. Cậu ấy sống trong một căn hộ chung cư tầm trung, diện tích chỉ hơn 70 m2, nhưng lại hài lòng tuyệt đối. Cậu thích sự sạch sẽ, an ninh, thích có sẵn bể bơi, phòng gym, thích buổi tối chỉ cần bấm thang máy là xuống được siêu thị ngay dưới nhà. Với gia đình nhỏ của cậu ấy, đó là sự tiện lợi không gì thay thế được. Có lần tôi đùa: "Sao chịu được cảnh chờ thang máy mãi vậy?". Cậu ấy cười: "Đổi lại tớ không phải lo gửi xe khách, không lo mưa nắng, và con tớ có sân chơi an toàn. Mỗi nhà mỗi kiểu".
Thế mới thấy, mỗi người có một ưu tiên riêng khi chọn nơi sống. Với tôi, sự tự do, riêng tư, thoải mái khi đi lại và giá trị tài sản tăng theo thời gian là những điều rất quan trọng nhất. Nhà mặt đất đem lại cho tôi cảm giác chủ động trong cuộc sống – thứ mà tôi không tìm thấy ở căn hộ chung cư, dù tiện ích có đầy đủ đến đâu. Nhưng tôi cũng tôn trọng những ai yêu cuộc sống trên cao. Chung cư hay nhà mặt đất, suy cho cùng, chỉ là phương tiện để mỗi người sống cuộc đời mà họ mong muốn.
Đọc bài viết gốc tại đây