Sau khi có nhà 7 tỷ đồng, xe hơi, 2 tỷ tiền mặt, vợ như người khác
Tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao vợ lại thay đổi, từ biết tiết kiệm trở nên hoang phí thế. Vợ chồng tôi kết hôn được 15 năm. Vợ nhỏ hơn tôi 10 tuổi. Chúng tôi lúc mới kết hôn chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Lúc đó ở trọ, vợ ăn chẳng dám ăn. Vì làm việc khác giờ nên vợ ăn trước ngủ trước, tôi ăn ở nơi làm việc. Vợ tôi kho thịt rồi phân làm 6 phần cho vào tủ lạnh để ăn cả tuần. Đi làm về, cô ấy nấu cơm và cho thịt kho vào hấp cùng. Cơm chín là thịt cũng hâm nóng xong, ăn với trái dưa leo. Quần áo vợ mua ở chợ giá vài chục ngàn đồng, một năm mua một lần 5 bộ. Ga trải giường, áo gối vợ tự may.
Giờ vợ đã khác. Sau khi có được căn nhà 7 tỷ đồng, xe hơi, tiền mặt 2 tỷ đồng, cô ấy bắt đầu tiêu tiền hoang phí. Quần áo cô ấy mặc toàn tiền triệu trở lên, túi xách có cái hơn chục triệu đồng. Một hũ kem dưỡng da cũng gần 20 triệu đồng, một chai sữa rửa mặt giá cả triệu đồng. Rồi đến kim cương, vợ dám mua đôi bông tai kim cương hơn 200 triệu đồng. Vợ còn bảo mỗi khi tích lũy được hai tỷ đồng sẽ mua một món kim cương cho mình. Tôi kêu mua kim cương nhân tạo, vợ không chịu, nói xài hàng thật mới đem đến cảm xúc tích cực.
Tôi thấy được sự vui vẻ của vợ kéo dài cả tuần sau khi mua kim cương. Vợ nói tiền kiếm được thì phải xài, không xài thì để làm gì? Chúng tôi không con cái vì tôi không muốn ràng buộc, vợ chồng đi du lịch lúc nào cũng được. Vợ trước kia muốn sinh nhưng vì nghèo, sợ con khổ; sau đó khá chút thì phải nuôi cha bệnh nặng. Cô ấy rất hiếu thảo.
Hiện tại vợ không muốn sinh vì tuổi trên 40, phải làm việc ngày 12 tiếng, sinh con đồng nghĩa hy sinh kinh tế. Mức thu nhập hiện tại của vợ trên 100 triệu đồng mỗi tháng, thu nhập tôi thấp hơn một chút xíu, 90 triệu đồng. Thật ra vợ tôi là người tốt, không lười nhác, thương tôi; tất cả những vật dụng từ quần áo, giày dép của tôi đều do cô ấy mua. Tôi ra đường tươm tất cũng nhờ cô ấy. Tôi sống với vợ rất vui vẻ, hòa hợp, chung sở thích. Bạn bè đều nói tôi có phước khi được người vợ như vậy, họ nói trước mặt vợ tôi. Vợ tôi luôn trả lời cô ấy mới có phước khi lấy tôi, vì tôi rất tốt và thương vợ. Điều đó làm tôi chẳng dám không thương cô ấy. Tôi vẫn như xưa, tiết kiệm, còn vợ thì không.
Chúng tôi xài tiền chung. Nói tiền là cô ấy giữ nhưng tiền để ở đâu tôi cũng biết. Tôi muốn bao nhiêu cô ấy cũng đưa, chỉ cần biết tôi xài vào lý do gì. Đi ăn với gia đình tôi, vợ luôn trả tiền. Chị dâu và chị tôi muốn chia tiền để trả thì vợ tôi nói rằng cô ấy mời mọi người là điều tất nhiên. Mẹ tôi sống với gia đình anh tôi, còn chị tôi thường dẫn mẹ đi du lịch, cho mẹ tiền nhiều hơn chúng tôi. Chúng tôi chỉ chu cấp cho mẹ tôi 4 triệu đồng mỗi tháng. Vợ nói nếu mẹ tôi không ở được với anh tôi thì về sống cùng chúng tôi, nhưng chắc sẽ không có ngày đó bởi mẹ sống chung với gia đình anh tôi hơn 20 năm rồi.
Tài khoản ngân hàng cùng đứng tên vợ chồng tôi, cô ấy rất minh bạch tài chính, cũng vì minh bạch quá nên tôi xót khi vợ báo giá những gì mình mua. Tôi từng nói mình phải để dành dành dưỡng già, vợ nói không cần lo vì cô ấy sẽ làm việc đến hơi thở cuối cùng. Khi tôi nói ai biết được ngày mai nhỡ bệnh tật, không thể làm việc thì sao? Vợ đáp lại rằng chính vì vậy cô ấy phải thương mình, làm mình vui; vui thì mới sống khỏe, không bệnh. Vợ tự thấy bản thân cũng không hoang phí, bởi cô ấy mua thứ mình thích, đem đến niềm vui cho mình, nhìn nó làm động lực để kiếm tiền. Vợ bảo nếu uống trà sữa mỗi ngày thì mấy chục năm uống tổng tiền hơn cả số tiền mua kim cương rồi, nhưng cô ấy không uống, vậy tiền đó mua kim cương đâu có phí.
Vợ tôi ăn uống rất lành mạnh. Sau khi ba vợ mất, vợ tôi suy sụp, rơi vào trầm cảm hơn một năm. Giờ tôi vui vì nhìn cô ấy đã vui vẻ, yêu đời, tích cực trở lại, chỉ có chi tiêu hơi phung phí. Chúng tôi đâu phải giàu có lắm, sao vợ lại chẳng tiếc tiền khi mua sắm như vậy. Hay là tôi quá keo kiệt? Xin mọi người cho tôi lời khuyên?
Quang Hòa
Đọc bài viết gốc tại đây